Trang

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

ĐỒNG HƯƠNG

Cách đây mấy năm, tôi hay ra chợ Bảo Lạc để mua thịt của một người đàn ông cao cao,răng hơi vô vổ, thi thoảng người ấy bớt cho tôi một vài nghìn so với những người mua khác, có lần tôi ra chợ thì thấy chị vợ của người đàn ông ấy bán thay, tôi nghe chị vợ ấy nói chị ấy người Mán, còn chồng chị ta là người dưới xuôi lên.
Một lần rỗi, tôi đứng lâu lâu với tay bán thịt ấy, tán hươu tán vượn, tay ấy nói với tôi là người ở Hà Tây huyện Phú Xuyên,lúc ấy tôi mới khám phá ra rằng :
-Chợ thị trấn của một huyện sát biên giới này có nhiều người dưới xuôi lên ví như vợ chồng tay bán phở tên là Tân Biên người Vĩnh Tường ,Vĩnh Phú, quán cơm sát sông Neo là của tay cựu sĩ quan 678 người Hà Nam, người đàn ông khâu giầy trong một câu chuyện cũng có nhan đề “Đồng Hương” tôi đã viết trong mùa đông năm nọ cũng là người Hà Tây cũ.
Những lần sau, mỗi khi mua thịt tôi đều hỏi tay ấy ( Tên là Hùng) xem lâu lâu có về quê không?
Mấy năm sau, tôi sang Sơn La về Hưng Yên đi Hải Dương không quay lại Bảo Lạc và cũng từng ấy năm tôi chưa vào chợ Bảo Lạc, nơi mà tôi quen nhiều người và biết nhiều chuyện trong mỗi lần tôi đi chơi chợ và mua mua, bán bán.
Ngày 01/08 âm lịch vừa rồi ,đúng vào ngày có chợ phiên, gác công việc tôi đang làm lại tôi lại đi vào chợ, tôi muốn ngó những em gái người Tày chít khăn,mặc áo cánh cầm quả bóng bay, những cô gái H mông vừa bán hàng vừa cười cười với ai đó,những người đàn ông trên núi xuống ăn phở uống rượu và nói với nhau bằng thứ tiếng mà người xuôi không hiểu được, người đàn ông khâu giầy cũng như em bán bánh rán má phinh phính tròn tròn năm nào.
Đi qua những người bán hàng với đủ mặt hàng,gạo,rau,thịt,củ quả rễ cây rừng hai bên con đường to vào chợ,tôi bước vào nơi người ta bán thịt.Nhìn thấy tay bán thịt tôi mới gật đầu chào:
- Lâu nay ông có về Thường Tín không?
Tay ấy vừa pha thịt vừa trả lời:
- Không có tiền anh ạ, mà tôi ở Phú Xuyên.
Tôi cười cười thay vì thú nhận là cái trí nhớ của mình giờ không còn như xưa nữa.
Xem chợ chán chê mê mỏi tôi vào quán cơm sau chợ để ăn,đang ăn thấy có người chào tôi quay ra,thì ra tay Hùng bán thịt.
Thấy tôi ngạc nhiên tay ấy giải thích:
- Đây là nhà tôi.
Để ý một lúc, sau tôi biết :
- Quán cơm sau chợ nơi tôi đang ngồi ăn là của vợ chồng em gái tay ấy.
Chiều nay,sau khi ăn cơm ở đó xong, rảnh rỗi ,tôi đi bộ đến nhà tay cựu bộ đội biên phòng ngồi chơi, (Ngày mai tôi sẽ đi xuống Nguyên Bình, đận này xong việc chắc thật lâu lâu tôi mới quay lại nơi đây.)
Ngồi uống nước nói chuyện ở đấy, tôi biết thêm tay Hùng bán thịt người Phú Xuyên trong chợ mà tôi hay đến mua và nói chuyện ấy, trước kia cỡ những năm 1980 là lính trung đoàn 750 quân đoàn 26 đóng ở xã Hồng Trị – Bảo Lạc, ra quân lấy cô vợ là cô giáo dậy học nơi trung đoàn đóng quân.
- Và thế là tôi biết vì sao tay người Phú Xuyên lại trở thành người bán thịt ở Bảo Lạc này rồi.
Chia tay cậu cựu bộ đội biên phòng, trên đường về nhà khách, tôi mủm mỉm cười khi nghĩ đến chuyện của mình năm nào:
- Ngày xưa mà nghe lời tay Thành đại đội trưởng tán em Huyền y tá tiểu đoàn thì có khi bây giờ tôi đang đeo bao dao,chăn trâu ở Tu Lý Đà Bắc ý chứ?
Mà có như thế thì có ai đến nói chuyện,chụp ảnh viết bài và gọi tôi là ĐỒNG HƯƠNG không nhỉ ?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét