Trang

Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015

BÀI HÁT KHÔNG TÊN SỐ 2 CỦA VŨ THÀNH AN.

Còn nhớ
Năm 1979-1980, bố tôi có vào dậy Đại học y khoa Tây Nguyên, năm đó tôi đóng quân trong sân bay Tân Sơn Nhất, bố tôi đi từ Buôn Ma Thuột theo đường số 14 xuống Nha Trang và vào thăm tôi, bố con gặp nhau mấy hôm ở thành phố Sài Gòn mới giải phóng được mấy năm.
Cuối năm 1980 tôi ra bắc, trong mấy hôm nghỉ ở nhà, tôi thấy trong giá sách treo ở trên tường một quyển vở ô ly, mà trong đó bố tôi có chép những khuông nhạc và những  bài hát trong thời gian bố tôi đi dậy học ở Tây Nguyên.Tôi gặp và đọc đi đọc lại một bài hát mà khi đóng quân ở phương trời xa lắc, chúng tôi đã  từng  nghe và từng nghêu ngao hát:
“Xin một lần xiết tay nhau Một lần cuối cho nhau. Xin một lần vẫy tay chào Thôi giòng đời đó, cuốn người theo.”
Sau đó, tôi với lấy cái đàn ghi ta treo trên tường bấm bấm gam Mi thứ , Si 7, La thứ đệm theo điệu Bostơn lẩm bẩm :
“Lòng người như lá úa trong cơn mê chiều”
Trong khi hát, tôi nhớ đến người bạn gái cùng đơn vị, vẫy tay chào, khi gặp đoàn xe GMC chở chúng tôi từ sân bay Tân Sơn Nhất ra ga Hố Nai để ra bắc.
———–
Mấy hôm nay.
Hà Nội thật lạnh, có mưa và rét, ngoài trời xuống 12 độ, hôm nay có một ngày trốn khỏi công việc ngập đầu và áp lực ở chỗ làm thuê, cơm xong tôi vào mạng Intơnét đọc tin xem ảnh chú em ruột tôi đánh xe lên Sa Pa nô giỡn với tuyết, rồi vẫn với cái smart phone ấy tôi vào trang mạng của một cô gái người Đan Phượng tôi quen ( Nàng là nhân vật chính trong nhiều câu chuyện tôi sáng tác) tôi thấy ở trong đó nàng đang nghe bài hát xưa ( Bài hát bố tôi chép vào quyển vở Ô ly trong thời gian dậy học ở Tây Nguyên,và tôi đã từng nghêu ngao với cái đàn ghi ta năm nào- năm đó nàng còn chưa ra đời) bài hát đó có nhan đề ” Bài hát không tên số 2 – Vũ Thành An” và trong khi nghe bài hát ấy, tôi vào Wikipedia tiếng Việt để đọc tiểu sử của Vũ Thành An ( Một nhạc sĩ người Nam Định di cư) tác giả bài hát nổi tiếng mà tôi hay hát ngày xưa những khi mơ ước về một tình yêu nam nữ, tôi đọc đi đọc lại những điều người ta viết về người nhạc sĩ này:
– Sau năm 1980 năm năm, đến khi tôi đã đeo quân hàm thượng úy, ông nhạc sĩ này mới ra khỏi trại học tập cải tạo ở miền bắc.
Tồi ngồi im trong cái lạnh đến ghê người mấy tiếng để nghe , tôi nghe lời hát, nghe tiếng hòa âm trong bản nhạc đó . Chợt tôi nhớ đến bố tôi, người bây giờ chỉ còn di ảnh trên bàn thờ nhà tôi, tôi băn khoăn rằng:
– Vào những ngày này ở thế giới bên kia bố tôi đang làm gì?
Tôi bật to bản nhạc mà tôi đang nghe lên một tý nữa, với một chút hy vọng rằng:
– Hôm nay, một ngày rét, bố tôi ở nơi xa có ghé qua nhà, có thể ông sẽ vui khi con giai ông đang mở bản nhạc của ông thích, một bản nhạc mà ông đã tranh thủ giữa những giờ lên lớp ở giảng đường chép vào quyển vở, để con ông có kỷ niệm về ông khi nghe bản nhạc ấy trong một ngày lạnh mùa đông.
Cũng có thể bố tôi đã có nghe và đi ra cửa, rồi quay lại hát nho nhỏ mà tôi ( người trần mắt thịt ) không thể nghe được:
- Thôi giòng đời đó, cuốn người theo.

Tag: Mùa đông, lạnh, bài hát không tên, Vũ Thành An, Hồi ức

2 nhận xét:

  1. Đọc bài của anh mới biết anh nói đến Bài không tên số 2. Em sẽ tập ạ, nhưng hơi lâu đấy :-). Em cũng rất thích nhạc sỹ này.

    Trả lờiXóa
  2. Úi giồi ôi.
    Biên hay nhề.
    Biên kheo khéo thôi chứ không lại bị nhảy cẫng lên.
    Chà biên xong làm đến ẻm cũng muốn tập cáy bài í. Dưng em đếch biết hát. Chỉ biết rống lên thôi

    Trả lờiXóa