Hôm
qua - Ngày mười ba tháng bẩy âm lịch.Có việc phải đi Kinh- Môn Hải
Dương , biết đơn vị làm cùng có ô tô xuống đấy, mới nói với họ cho đi
nhờ ( Đi xe cơ quan tiện hơn bắt hai chặng xe khách, điều đó chả kể ai
cũng biết mà )
Sáng đến đó sớm, trong lúc chờ xe mới ngồi nói chuyện
với tay bảo vệ của cơ quan ấy ở phòng thường trực, chuyện này chuyện
kia, rồi nói chuyện đất cát, nhà cửa con cái,được nghe tay ấy kể:
-
Một người họ hàng nhà em sinh hạ được hai mụn con gái, đứa lớn lấy chồng
vì nhà chồng quê xa, nên chúng nó về đấy ở rể. Đứa thứ hai sinh năm
1989 cũng mới lấy chồng, bây giờ con gái chúng nó lạ lắm anh ạ, đứa sau
mới lấy chồng được mấy tháng, quay về đòi bố mẹ chia nhà.
Nói đến đấy tay bảo vệ ngừng lại.
Không thấy tay ấy nói tiếp, mới hỏi thêm:
- Vậy con bé thứ hai nhà kia ấy có được học hành gì không, nhà chồng nó có nhà chứ?
Tay bảo vệ, rót cho người hỏi một chén nước, châm điếu thuốc rồi trả lời:
-
Nó tốt nghiệp một trường đại học ở đường Hoàng Quốc Việt, nhà chồng nó
có nhà anh ạ, mà rất rộng rãi, còn nhà bố mẹ đẻ nó là một ngôi nhà 2
tầng xây lâu rồi, nhưng bây giờ, chỗ đấy thuộc qui hoạch mở đường, nên
sắp giải tỏa, muốn bán để chia cũng chả ai dám mua anh ạ.
Xe đến, chưa nghe hết câu chuyện người bảo vệ kia kể, vội bắt tay người ấy rồi đi.
Đến nơi công việc bận rộn, rồi ăn, ăn uống uống quên khuấy câu chuyện nhà có hai đứa con gái của tay bảo vệ kể lúc ban sáng.
Gần 9 h tối, Sau khi ngồi qua hai chặng xe về đến nhà, rửa mặt xong, chuẩn bị ăn cơm mới đọc bài viết của ai đó có câu "
-Vu Lan là dịp đặc biệt để giới trẻ sống chậm lại và yêu thương nhiều hơn. Và xin chớ quên rằng: Ai còn Cha mẹ… xin đừng thờ ơ!
Nhớ ra rằng:
-Ngày
rằm tháng 7 là ngày xá tội vong nhân theo tục lệ, và cũng là ngày Vu
Lan - Lễ báo hiếu của Phật Giáo được bắt đầu từ tích Bồ Tát Mục Kiều
Liên đại hiếu cứu mẹ khỏi kiếp ngạ quỷ.
Đọc lại bài viết mượt mà thấm đẫm tình người một lần nữa, rồi đi ăn cơm.
Gắp mấy cọng rau cho vào mồm nhai nhai, câu chuyện nghe được tay bảo vệ lúc sáng hiện lên rõ mồn một trong đầu:
-
Là những tiếng nói xoe xóe của đứa con gái mới đi lấy chồng về đay
nghiến cha mẹ đòi chia nhà, sự bất lực của ông bố tóc bạc sắp đến ngày
về hưu thiểu não ngồi góc giường nghe mẹ con chúng nó lời qua tiếng lại
với nhau.
Rồi cảm thấy trong mồm như đang nhai phải mấy hạt sạn:
-
Ừ thì Vu Lan, ừ thì là báo hiếu, mà chả biết những điều hay người ta đã
viết, những việc tốt người ta đã làm trong những ngày rằm tháng 7 như
thế này, có đủ làm lay động tâm can của những đứa có học mà chỉ biết
mỗi đến tiền hay không?
Thời nay, những đứa vô cảm như đứa con gái trong câu chuyện đã nghe ở trên, trong xã hội, quanh ta, rất nhiều và nhiều lắm.
"Là những tiếng nói xoe xóe của đứa con gái mới đi lấy chồng về đay nghiến cha mẹ đòi chia nhà, sự bất lực của ông bố tóc bạc sắp đến ngày về hưu thiểu não ngồi góc giường nghe mẹ con chúng nó lời qua tiếng lại với nhau." Bác viết gợi hình gợi ảnh quá. Haiza
Trả lờiXóa