Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014
HOA HÒANG LAN
Từ ngày hòa bình lập lại cho đến trước những năm 199x. Nhà Bác ruột tôi ở số nhà 11 B Ngõ Yên Thế .
Ở Hà nội chắc có nhiều người cũng không biết tường tận về cái ngõ ấy ?
Vậy thì là thế này:
- Phía to của ngõ là đầu đường Nguyễn Thái Học, cuối ngõ hẹp như cổ chai và được thông ra phố Sinh Từ tên gọi ngày xưa của phố Nguyễn Khuyến.( Tôi nhớ hồi chiến tranh phá hoại bố tôi bảo đầu ngõ phía đường Nguyễn Thái Học là nhà Ông Nhạc sĩ Đỗ Nhuận-Còn cuối ngõ nơi ngày xưa có một nhà chuyên bán nước sôi đổ phích , tôi thường đi tắt qua lối hẹp ấy để ra Ga Trần Quí Cáp đi tàu hỏa Lào Cai-Yên Bái)
Ngay cổng vào của số nhà ấy, có mọc một cây hoa Hoàng Lan( Lâu lắm rồi tôi không quay lại đấy nên không biết cái cây hoa đó bây giờ có còn không? Hay người ta đốn đi để xây nhà rồi?)
Hồi ấy
Cứ vào tháng 11, tháng 12 hàng năm là mùi thơm của cây hoa ngào ngạt. Những lần trả phép về đơn vị, tôi đều tạt qua nhà Bác chơi rồi sau đó ra ga để lên tàu. Những lần ấy tôi hay nhặt mấy cánh hoa rụng xuống dưới đất, mang lên đơn vị như là mang một món quà của thành phố đi theo.
Chắc các bạn chả biết được rằng:
-Trên chuyến tàu thời bao cấp giữa tạp nham các hạng người và giữa những bu gà vịt, thúng mủng của những người đi buôn chuyến, tôi nhìn thấy mấy cô sinh viên khoa văn của đại học sư phạm 2 Mê Linh Vĩnh Phú, mấy em ở trường Cán bộ Tài chinh Trung ương hay mấy em khoa Hóa Thực phẩm của trường Đại học Công nghiệp Nhẹ cứ ngơ ngác nhìn nhau và nhìn tôi bởi mùi hoa hoàng lan được phảng phất ra từ hai chiếc túi áo ngực của một chàng trai bộ đội trẻ măng.
Các cô ấy cứ nhìn tôi như muốn hỏi một điều gì ấy?
Có chăng:
- Anh chắc đã đọc câu chuyện “Dưới bóng Hoàng lan” của Thạch Lam ?
Hay các cô ấy lại muốn khoe với tôi rằng:
- Anh ạ giữa mấy lớp quần áo chúng em để trong va ly, trong hòm ở ký túc xá trường đại học,chúng em có để ở giữa mấy bông hoa hoàng lan gói trong khăn mùi xoa đấy?
Thời gian trôi qua. Bây giờ người ta dùng những loại nước hoa như Chanel hay Gucci thì câu chuyện mùi hoa hoàng lan kia dần dần đã vào quên lãng.
-----------
Hôm qua, tôi ốm nằm nghỉ ở nhà. Trong lúc lướt mạng đọc báo,vô tình tôi đọc được một câu truyện ( Ghi trong nhật ký của một cô Thạc sĩ ngôn ngữ ) kể về tình bạn giữa cô ấy với một cô gái xinh đẹp nào đó lấy tên là hoa Hoàng Lan
Đọc xong một câu chuyện đẹp, tự nhiên tôi có nhời giải đáp tại sao các nhạc sĩ, nhà văn lại lấy hình tượng của hoa Hoàng lan trong các tác phẩm của mình.
Tối khuya, trước khi đi ngủ, tôi làm một vốc thuốc ( Dùng liệu pháp xốc) cho chóng khỏi ốm để hôm nay còn đại điện cho gia đình đi dự đám cưới một người họ hàng quen biết ở mạn Thanh Trì – Hà Nội
Nửa đêm:
- Tôi thấy người tôi bồng bềnh trong tiếng nhạc nguyệt cầm.
Rõ ràng là tôi đang ngồi trên một bè vó trên sông ở ngã ba Bạch Hạc - Việt Trì.
Dưới ánh sáng leo lét của một ngọn nến giữa bàn, tôi đang được uống rượu Bá, thưởng thức nem Phùng, và ăn món cá sông ở ngã ba sông (nơi sông Đà và sông lô gặp nhau)
Trước mặt tôi là một cô gái trẻ xinh xắn, tóc phi dê ngắn ôm sát khuôn mặt trái xoan, em mặc chiếc áo tứ thân thật vừa người- Đúng là Em gái thị trần Phùng huyện Đan phượng mà tôi đã nhìn thấy từ thủa nào. Rồi sau đó,hình như không ai nói gì cả, có nhẽ chỉ còn có hơi thở của sông Hồng và tiếng đàn nguyệt vọng từ trên đỉnh núi Tản Ba Vì xuống mặt sông đầy sương.
Sáng nay tỉnh dậy, tôi thấy đỡ ho hơn và không còn chóng mặt như hôm trước, nghĩ lại chuyện vừa qua cũng không chắc chuyện đó là thật hay là giấc mơ nữa?
Tôi bèn chép lại và bắt chước Thạch Lam tôi cũng đặt tên cho câu chuyện tôi mới viết này là “ Hoa Hoàng Lan”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
"Trên chuyến tàu thời bao cấp giữa tạp nham các hạng người và giữa những bu gà vịt, thúng mủng của những người đi buôn chuyến, tôi nhìn thấy mấy cô sinh viên khoa văn của đại học sư phạm 2 Mê Linh Vĩnh Phú, mấy em ở trường Cán bộ Tài chinh Trung ương hay mấy em khoa Hóa Thực phẩm của trường Đại học Công nghiệp Nhẹ cứ ngơ ngác nhìn nhau". Làm em nhớ quá những chuyến tàu bao cấp em đã đi về biết bao lần trong những năm 80 ấy :-)
Trả lờiXóa