Trang

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

CUỐI THU TRỜI TRỞ MÁT.

Cuối thu, đi ngoài đường thích thật, gió thổi vào mặt thấy mát mát lành lạnh, không khí có vẻ khô hơn, Hà Nội, Sơn La,Hải Phòng vẫn còn hương hoa sữa, trưa thấy đói, nhớ xưa:
-Hơi lạnh như thế này ở chỗ sơ tán, buổi trưa đi học về ăn được bát cơm với canh dưa nấu với cá mương, hồi ấy sao mà ước vọng nhiều thế ? Xem phim chiến đấu của Liên Xô cũng mơ trở thành người này người kia, mấy chục năm qua đi, một tý giấc mơ ấy đã trở thành hiện thực, sĩ quan ( đến đại úy) kỹ sư, đảng viên, đến khi hưu hắt cũng đã được người ta xếp lương chuyên viên chính hết bậc. Giờ, sau khi đã ba chìm bẩy nổi, cũng chả mơ gì nữa, và lòng tin cũng chả dám phung phí như xưa.
Thế.
Đi đường đói bụng, thấy thèm ăn ( Chà, đó là ý nghĩ thiết thực nhất bây giờ ).
Phóng xe máy vượt qua ngã 4 Quán Thánh- Đặng Dung vội nhìn thấy bên phải có hàng quẩy:
– Buổi sáng ăn phở, thấy họ có quẩy bán ở đấy, cứ vừa ăn vừa thắc mắc, họ rán quẩy ở đâu ? (Thời phá hoại Miền Bắc lần 1 của Giôn Xơn, ra bến xe Kim Liên, lũ trẻ giờ chả biết bên xe Kim Liên ở chỗ nào ? Ở đấy có mấy người bán hàng rong rao bán quẩy với cháo buổi sáng, mua mấy cái quẩy vài hào bạc,ăn vào nhớ đến tận bây giờ.)
Dừng xe, dắt lui lại, mua của cháu bé mấy chục cò tiền quẩy, quay về, trong khi phóng xe máy cũng kịp nhận ra:
– Bên tay trái gần ngã 4 ấy, có một quán phở gà ta.
Nay.
Trong một trưa thu ( Có nên gọi là buổi sáng mùa thu cho nó văn vẻ không ? ) mát giời, vừa ngồi vừa chấm quẩy vào bát nước chấm vừa nhai và nhớ thu Hà Nội một thời rất xa, thời ấy ở Hà Nội có tiếng tầu điện leng keng..




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét