– Em về nhà nghỉ, cơm xong, nghe Quang Dũng hát biển cạn nhớ một ngày, đã cách đây mấy chục năm, khi còn là binh nhất anh ạ.
Nhiều ngày sau, tìm nghe bài hát, biết thêm tác giả sáng tác ra bài này là một người chuyên đánh đàn ghi ta, không nhớ nhiều nhưng lúc ấy gần như thuộc bài hát ấy.
Ngày 2/9 năm nay, họp lớp 10, ăn uống xong xỏ giầy chuẩn bị về, bạn bảo:
– Ở lại tý, hát cho nó vui ( Vừa nói bạn vừa đánh mắt sang một thiếu phụ năm ngoái có mấy cái tang)
Ừ thì hát
Trên màn hình, các bạn đặt bài hát Biển Cạn, đứng một lúc ngớ ra ( Quên hết rồi- Mới có mấy năm từ cái ngày nhận tin nhắn trong máy điện thoại ấy)
Lúc sau về.
Lục trong đống sách báo cũ, một bản nhạc và giai điệu cũ, một tay mổ cò trên bàn phím một tay giở:
– Lá đồ, mì la sí la rề.
Mấy nay xa nhà, trời lạnh, khuya nhớ đến câu chuyện cũ, ngồi dậy, bật cái bài hát hôm nọ đã tập có trong máy điện thoại , ngồi nghe và lẩm nhẩm hát theo:
– Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan,ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn.
Trong tiếng réo rắt của giai điệu, thở dài:
– Nàng, cô binh nhất thủa nào, bây giờ, có còn nhớ tới một bài hát về tình yêu dang dở, mà nàng nhắc tới, trong một tin nhắn đã rất lâu rồi không nhỉ?


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét