Tháng tư ngày mồng 1 là một ngày chớm hè, theo ngày tiết thì mấy hôm nữa
là tiết thanh minh ( là ngày ở quê tôi, mọi nhà ra nghĩa trang tảo mộ
thắp hương cho người đã khuất)
Hôm nay tôi quyết định đi ra phố, chả phải thăm thú gì mà là đi khám sức
khỏe định kỳ ( Có cái bảo hiểm y tế , năm đôi lần đi khám cho nó đỡ
phí).
Ngoài phố vào ngày nắng vui đáo để, thay vào tiếng chim hót vượn hú mà
tôi hay nghe được vào những sớm ở miền biên viễn là tiếng còi ô tô,
tiếng nẹt bô xe máy, tiếng loa đài được treo trên những cái cột điện (
Và cả gầm cầu vượt trên cao chỗ ngã tư Khuất Duy Tiến- Nguyễn
Xiển-Nguyễn Trãi)
Tôi nhận thấy trên đường Nguyễn Trãi nối từ Hà Đông ra đến gần Ngã Tư Sở
hàng xà cừ bên trái đường đã được người ta chặt hế và trải nhựa lên để
làm đường đi rồi, chỗ đó đường cũng thoáng hơn. Tôi đọc ở đâu đó mấy đứa
làm Dự án đường sắt trên cao nó bảo cái hàng cây xà cừ ấy chả ảnh hưởng
gì đến việc làm đường sắt cả, cơ mà chỉ những ai thường xuyên đi con
đường đấy mới biết rằng:
– Chúng nó nói thế để cho báo chí họ nghe và tránh tội thôi chứ đằng kia
chỗ mấy cây xà cừ mọc ấy, mấy đứa làm đường sắttrên cao nó quây tôn,
làm lô cốt hết rồi, đúng chỗ xà cừ mọc là một hàng giáo chống bằng sắt,
chỉ có ai thường đi đoạn đường này mới biết, chui qua cái lỗ giáo chống
ấy là một chuyện mạo hiểm, hôm thì sắt rơi chết người, hôm thì đang đổ
bê tông sập giáo, giờ tầm đi đến chỗ này xe máy, ô tô, xe đạp chờ nhau
nhích từng cm, chặt hàng cây xà cừ vừa có chỗ cho chúng nó kê giáo, lại
vừa rộng đường cho người lưu thông trên đường xem ra nhiều người ít biết
đến điều này.
Tôi cũng thấy :
– Trên vỉa hè chưa rộng lắm được lát gạch block ven con đường tôi đang
đi , người ta cũng trồng thêm một số cây, những cây đó được quấn một lớp
lưới ni lông mầu đen,họ đóng cái chạc để cây mới trồng chưa bén rễ
không bị đổ,Tôi lại gần, ngó cái lá cây:
– Cũng chả biết đó là cây Vàng Tâm hay là Mỡ ?
Nọ.
Tôi xem trên mạng, thấy họ làm thơ , viết văn phản đối Hà Nội chặt cây,
tôi chỉ đọc thôi chứ chả biết thế nào, mà bàn ra tán vào.Nhà cũ của tôi
có hai cây xà cừ nhiều năm tuổi, vì nhà cũ hướng chính tây nên bóng mát
của hai cái cây đó giúp gia đình tôi qua được cái ngột ngạt của mùa hè,
vàomột đêm Hà Nội có mưa đá, sáng dậy tôi thấy hẳn một cái cành cây to
bị gãy xuống một đầu chúc xuống đất, một đầu dựa lên ban công tầng 2 nhà
tôi ( Cũng may nếu nhà tôi mái ngói thì sập mất rồi) những mùa mưa sau,
cứ khi không có ai ở nhà là tôi lại lên sân thượng len lén chặt các
cành cây khác có nguy cơ đổ vào nhà tôi và hàng xóm khi mưa gió ( Len
lén là vì cây mọc trên đất của cơ quan bên cạnh,mà tôi không có quyền
sang đó để chặt)
Tôi kể chuyện nhà tôi ra,cũng để nói với ai đó rằng:
– Thì có cái cây cần phải chặt chứ?
Khám bệnh xong, tôi ra vườn hoa cạnh bệnh viện, để ăn sáng, vườn hoa này
nguyên là đất của hợp tác xã thảm len Đống Đa ( Trước như mượn đất của
nhà thờ Nam Đồng) có một thời kỳ chuyển đổi , họ định xây Chung cư
thương mại, hay biệt thự gì đó, thế là có tranh chấp đất đai.
Cuối cùng thành phố quyết định sử dụng khu đất ấy làm vườn hoa ( là chỗ
tôi bách bộ và ăn sáng sau khi lấy máu xét nghiệm bây giờ.)
Xong đâu đấy tôi quay về, đi trên con đường cũ,ngó cái chỗ gốc cây xà cừ
xưa đã bị chặt ( Gần cửa hàng tạp hóa của cô bạn cùng lớp 10 với
tôi) nơi ấy, xưa nữa là đường tàu điện chạy tuyến Hà Đông- Quốc Tử Giám,
nhớ đến chuyện phản đối chặt cây, chuyện nguồn gốc hình thành một cái
công viên xanh xanh gần bệnh viện tôi khám bệnh.
Tôi tự bảo:
– Cũng may chính quyền họ đã nhận thấy phản ứng của dân để dừng lại
chuyện chặt cây, chứ cứ kéo đến giờ thì không biết thế nào? Người ngay
thì không dám nói, chứ khối đứa nhân cơ hội này đục nước béo cò.
Cũng trên con đường có đường sắt trên cao đang xây dựng ấy về nhà, tôi
thấy ven đường có nhiều người bán hoa loa kèn ( Họ bảo hoa ấy chỉ nở vào
tháng tư dương lịch)
– Thế là sắp đến 30/4 rồi, sẽ có diễu binh, pháo hoa, và hoa gạo chùa Thầy nữa
Hôm nay ngày 1/4 cái điện thoại trong túi tôi nó báo:
– Hà Nội 28 độ nhiều mây, cảm thấy thích.