Nay lại sang Khoái Châu làm việc, quá trưa về, đi trên con đường
quen,nhớ:Hôm nọ chú em ở Quân khu 9 đưa vợ về ăn giỗ, cũng là về thăm mẹ
chú ấy sau xuân, mới đèo bác giáo người Nam Định sang nhà chú ấy chơi,
sau tết làm một chuyến sang sông đi du xuân với bác ấy, chứ vợ chồng bác
ấy sau khi hưu,mấy đứa con nó trói chân trói tay vợ chồng bác ấy bằng
cách vứt đứa cháu cho ông bà trông và đưa đi học ( Phì cười khi tay đồng
hao nó ví con người ta cứ nhận xong sổ hưu là thành chó giữ nhà cho con
cho cháu cả một lượt- Thằng ấy nói thật nhưng ví đểu quá.) Lúc đèo bác
ấy đi từ bến đò Phương Trù đến dốc kênh Liên Khê, chỉ xuống phía tay
phải bảo bác ấy:
– Dưới kia là đền Ngự Dội thờ Chử Đồng Tử và công chúa Tiên Dung đấy,
Ngự Dội có nghĩa là nơi vua chúa tắm, theo truyện cổ tích thì chỗ ấy bọn
hầu nữ nó quây màn cho công chúa Tiên Dung tắm, đúng chỗ Chử Đồng Tử
chả có mảnh khố nào vùi cát để cho đỡ ngượng ( xưa nó cũng biết xấu hổ,
chứ giờ nó cởi ra chụp bảo đấy là nghệ thuật khỏa thân, hay vì môi
trường gì đó)Bác ấy nghe bảo:
– Nghe chuyện rồi, để khi khác, chắc bác ấy nóng ruột muốn đến gặp chú em quen nên mới không con cà con kê.
Lúc ấy mới nói lại với bác ấy:
– Em vào đấy mấy lần rồi, lại còn xem người ta tế lễ rước kiệu nữa hay
ra phết, nay không vào nao em chụp ảnh viết mấy chữ giới thiệu với anh (
Năm ngoái cũng viết rồi đấy có cái tít ” Chả có tiền cũng không có rước
kiệu và nhờn môi đâu nhỉ?”Rồi anh em đèo nhau đi, cũng là ăn cỗ đám
giỗ, đến muộn á, chắc chú em Quân khu 9 kia nó xơi hết miếng ngon, mất
công lặn lội từ Đuôi Cá sang.Mấy hôm sau mưa gió, lại lên mạn ngược nên
chưa có điều kiện chụp mấy cái ảnh giới thiệu đền Ngự Dội như hôm nọ đã
hứa với bác ấy.Sáng nay đi đò, gặp đứa lái đò mới hỏi:
– Thế sang tháng 2 đã rước kiệu chưa?
Nó trả nhời:
– Hôm nọ chả dặn ông rồi a? Mồng 10/2 âm, năm nay giời đẹp vui ra phết.
Góp chuyện với nó:
– Ừ năm ngoái mưa bẩn, mọi người còn phải đi ủng nữa kia Đứa lái đò nghe
đến đấy cười, chả nói gì nữaNẫy đi trên đê, đi một tẹo lại chụp ảnh,
dưới kia là Vực Mạn Xuyên, có ngôi chùa với mấy lá cờ ngũ sắc họ còn
chưa cất đi sau ngày hội, rẽ xuống đền Ngự Dội, ngôi đền nằm bên phải
đường ra bến đò Năm Mẫu đằng sau đền là hai cây gạo đỏ ối, xa xa là ống
khói của nhà máy gạch mới dựng lên mấy năm nay ( Bên Hưng Yên từ bến đò
Phương Trù đến Vườn Chuối ven sông có rất nhiều nhà máy gạch) đi tý nữa
đứng lại lấy cái máy ảnh chụp vào trong ngôi đền:
– Buổi trưa người ta đóng cửa, sau cánh cửa ấy là ban thờ Chử Đồng Tử và
công chúa Tiên Dung ( Ở đây họ thờ ba người Chử Đồng Từ và hai bà vợ là
Công chúa Tiên Dung và Công chúa Tây Sa) phía xa sau cái cột cờ là một
cái giếng ( Giờ như cái ao đã cạn nước) xung quanh là cây si mọc um tùm,
dân ở đây họ bảo chỗ đấy là cái giếng để bọn hầu gái múc nước tắm cho
Tiên Dung.
Đứng ngó một lúc rồi đi.Ra đến bến đò, bờ sông thấy mấy người phụ nữ
mang chiếu, quần áo mặc hôm lễ đền rước kiệu ra giặt, thấy họ cười cười
nói nói mới hỏi:
– Qua lễ vui không hở các chị?Nghe họ trả lời vui lắm. Ngắm họ giặt giũ,
cười cười nói nói, nhớ đến cái tích câu chuyện Chử Đồng Tử, Tiên Dung
tự dưng có ý nghĩ giống như một bộ phim quay trước mắt :
– Quen một tay trung tá Tổng cục hậu cần (người Hoa Thành, Yên Thành)
thi thoảng thấy nó khoe ảnh cởi trần bơi trên sông Hồng,bây giờ nhỉ, nếu
bỗng dưng mấy mẹ giặt chăn chiếu kia mà giẫm phải nó chả mặc gì nằm vùi
dưới cát nhỉ?, cứ theo truyện xưa thì sẽ là vợ nó hết, rồi bật cười vì
sự liên tưởng giữa chuyện xưa với hiện tại của mình.Đò cập bến, lên bờ,
vừa đi vừa bảo:
– Về đến nhà phải ghi ra ngay, không thì quên cụ nó mất.
Like bài viết rất ấn tượng.
Trả lờiXóaweb: http://ngaynay.net - www.ngaynay.net