Bây giờ.
It người biết đến thị trấn Kim Sơn Ninh Bình ( nơi có giáo
xứ Phát Diệm nổi tiếng với rất nhiều giáo dân di cư vào nam năm 1954 và
định cư ở khu vực Hố Nai) nhất những người theo đạo phật người ở các
tỉnh thì càng không biết đến Kim Sơn- Ninh Bình.
Học cùng một lớp sĩ
quan của trường Đại học Kỹ thuật Quân sự ở Vĩnh Yên với tôi ( Lúc đó
hiệu trưởng là Trung tướng Hoàng Phương) có hai anh tên là Khánh và Các,
sau khi ra trường anh Các lên Quân khu 2 nhận công tác, anh Khánh nhận
công tác ở Quân khu 5 là người Kim Sơn, lúc còn ở trường anh em bảo ”
Nhà anh Khánh cách nhà thờ Đá Phát Diệm có mấy bước chân”
Ra trường về đơn vị, tôi cũng không gặp các anh
Năm 1996 sau khi đã ra quân 7 năm, tôi có dịp đi làm dưới mạn Nghĩa
Hưng – Nam Định, và Kim Sơn – Ninh Bình, từ đó tôi biết về Kim Sơn cứ
xuôi quốc lộ 1 đến một ngã ba đường Trần Hưng Đạo, 30 tháng 6, Nguyễn
Công Trứ , cứ rẽ tay trái theo đường Nguyễn Công Trứ là đi xuống tận Kim
Sơn Phát Diệm, tôi cũng đã vào tham quan nhà thờ đá Phát Diệm, ăn gỏi
nhệch ở quán cơm trên lối vào nhà thờ đá, những ngày còn đi làm ở Kim
Sơn, tôi hay nghỉ ở một nhà nghỉ có tên là Hoa Hồng, còn anh em công
nhân trọ ở nhà anh Phong gần nghĩa trang liệt sĩ xã Thượng Kiệm.
Một
lần, ngồi ăn cơm ở một quán ăn ngoài thị trấn, vô tình tôi nhìn thấy
anh Các bạn học với tôi hơn chục năm trước, anh mới chuyển từ tỉnh đội
Lào Cai Quân khu 2 về huyện đội Kim Sơn được mấy năm, làm một chân theo
dõi dự bị, động viên.Chúng tôi gặp nhau , tay bắt mặt mừng, uống rượu từ
12 h trưa đến 4 h chiều với nhau. Lần khác, lại gặp anh, trong bữa
rượu, anh Các bảo:
– Này, có tay Thắng cùng đơn vị với chú, về hưu người Lưu Phương đấy.
Tôi lấy làm lạ:
– Thắng nào, sao anh biết?
Anh Các nói:
– Thắng sư đoàn 565 chứ, về hưu mà chưa đến 45 tuổi là phải đăng ký sĩ quan dự bị ở địa phương, là anh theo dõi.
Lúc ấy tôi mới à như khám phá được điều gì thật mới lạ?
Tôi ra quân, đăng ký đại úy sĩ quan dự bị hạng một ở Quận đội Đống Đa
hàng mấy chục năm mà chả ai hỏi đến ( Đất nước yên bình không uýnh nhau
cũng có cái lợi là như thế)
———-
Cạnh nhà anh Phong ở Thượng
Kiệm là nhà ông Mão, mỗi lần từ Hà Nội xuống Kim Sơn nếu không ăn quán
tôi thường vào nhà anh Phong ăn cơm với lũ công nhân, ở đó cũng có gỏi
nhệch và nem thính Kim Sơn,. nhà anh Phong làm ruộng nhưng thêm nghề dệt
chiếu, vợ chồng anh có được 4 đứa con gái, đứa nào cũng chăm chỉ hay
làm, các cháu còn nhỏ nhưng đảm đang cứ tan học là ngồi làm cói dệt
chiếu giúp mẹ nữa là các cháu nấu cơm và thức ăn rất ngon.
Trong một lần ăn cơm với anh Phong tôi hỏi:
– Anh ạ, anh Các bạn học với em ngoài huyện đội nói ở Lưu Phương có người cùng đơn vị với em tên là Thắng.
Một lần anh Phong bảo:
– Nhà ông Mão bên cạnh là họ hàng với cậu Thắng cùng đơn vị với cậu đấy, thi thoảng tay ấy vẫn sang đây
Thế rồi tôi sang nhà Ông Mão hỏi địa chỉ anh Thắng cùng đơn vị với tôi,
thì sang chơi xem xem ngần ấy năm ( 07 năm từ 1989) chưa gặp có gì thay
đổi không?
Phải đến hai lần đến nhà Thắng tôi mới gặp anh ( lần trước Thắng đi đám ma)
Nhà Thắng là một ngôi nhà ở Thượng Kiệm ( Không ở Lưu Phương như lúc
mới về địa phương, lâu tôi không còn nhớ ngõ xóm) ngay cổng vào bên trái
là một ao cá được xây gạch, trên bờ có trồng ổi và một số cây trái
khác, đi tiếp đến một cái sân gạch bên trái sân gạch là bếp, khu vệ
sinh, nhìn ra cái sân gạch là một ngôi nhà ngói một tầng hiên tây có 3
cửa ra vào, căn nhà này Thắng mua năm 1994 với giá là 35 triệu.
Tôi vào gặp Thắng ngồi uống nước rồi nói chuyện, qua câu chuyện tôi được biết:
– Sau khi tôi về địa phương, Thắng chuyển từ đại đội trưởng đại đội 6
về làm đại đội trưởng 211 ( là đơn vị tôi làm đại đội phó năm 1984) sau
này dẫn quân vào Tây Nguyên khoan ở Công trình thủy điện Hdrây linh rồi
về hưu
Vẫn nhớ Thắng nói với tôi với giọng tiếc rẻ:
– Anh em
mình lúc đó đang sung sức mà phải về địa phương,mà về quê chả có việc gì
làm, lương thiếu tá hưu, chơi chơi, thi thoảng lại đi ăn cỗ cưới cỗ đám
ma.
Chuyện một lúc tôi chào Thắng rồi về, từ năm 1996 đến nay tôi cũng không gặp lại
Vẫn nhớ lúc tôi ra cửa, đập vào mắt tôi là hai cái giấy huân chương
hạng 3 được cấp ở đơn vị hai thời kỳ khác nhau, không khung kính, dán
ngay ở hai bên tường cạnh cánh cửa ra vào như hai cái giấy khen của
trường cấp 1 phát cho học sinh đạt danh hiệu tiên tiến ngày xưa.
Tôi nghĩ bụng:
– Kể ra tay Thắng tiếc rẻ cũng phải, cái cơ ngơi của một thiếu tá về
hưu như thế này ( thời điểm 1996) với hai cái huân chương dán tường kia,
ở đơn vị, chả phải ai đến khi quay về địa phương cũng được như thế.
Lâu tôi cũng không về Kim Sơn, cũng không biết anh em trong Trung đoàn
cũ từ năm ấy đến giờ có ai đã gặp lại Thiếu tá Thắng thêm một lần nào
nữa không?
Mẹ em là dân đạo gốc, quê ở Kim Sơn - Phát Diệm. Nên nghe thấy địa danh thật thân thiết.
Trả lờiXóa