Trang

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014

Bây giờ, ở đâu đó, đã có mùi hoa hoàng lan rồi đấy.

Đông về lành lạnh
Theo con đường lên đê đi qua ngôi chùa hôm nọ có cây ngọc lan dừng lại nhìn:
- Hôm nay vẫn có hoa,mùi thơm không như hôm nọ.
Đông về giữa tháng 11 rồi, là mùa hoa hoàng lan đấy, vẫn nhớ bông hoa ấy dài dài màu vàng thật thơm, nhớ thêm cả số nhà 11 B ngõ Yên Thế (là nhà bác ruột ở khi xưa thường rẽ qua mỗi khi đi tàu Vĩnh Yên Hà nội về)
Một phần là vì ngoài ngõ thời ấy vào mùa này có cây hoa hoàng lan nở hoa mùi thơm thật là thơm.
Cũng nhớ có lần về muộn,ngồi nhà bác ruột,chị gái con bác có bạn trai đến chơi. Bác giai bảo:
- Lấy đứa nào thì lấy đi,nay thằng này đến,mai thằng kia đến
Rồi chị cưới.
Cả nhà thất vọng.
- Chồng chị là một kỹ sư nhỏ người da đen, chứ không cao to đẹp giai như mấy thanh niên đến nhà mà mình vẫn nhìn thấy (mà chị lại đẹp gái có tiếng trong ngõ)
Lúc ấy liên tưởng đến cái câu dân gian hay ví von " Hoa nhài cắm bãi cứt trâu.."
Khám phá thêm một điều ở tuổi thanh niên:
- Đối với đàn bà hình thức cũng đếch quan trọng,rồi cười cười cái câu hồi ấy..Đẹp giai đi bộ không bằng mặt rỗ đi lơ..
Dễ đến mấy chục năm từ nhà bác ruột đi khỏi nơi ấy.
-Hay là hôm nao lại đến ngõ cũ, đứng ngắm nhớ về quá khứ rồi hít hà mùi hoa quen mà lâu lâu chưa gặp?
Lại đi tiếp.
Nhớ đến một bài viết của mình được đăng báo có tên là hoa Hoàng Lan, nhớ đến nhân vật chính trong bài viết ấy..
Cũng có một lần đầu đông như thế này,ngồi uống cà fê với nàng ở đường Nguyễn Chí Thanh..
( Có lẽ cũng chả có lần thứ hai nữa?)
Đông về đã được nửa tháng.
Đi trên đê sông Hồng, nhớ đến cảm xúc có được khi viết câu chuyện ấy với nem Phùng,với cái ngất ngây của rượu Bá và vùng đất xứ Đoài..
Nay đúng là đông , cài lại cái khuy của chiếc áo cũ mặc đúng hôm gặp nàng vào mùa đông năm nọ
Khe khẽ cất lên một giai điệu nhiều người thuộc:
- Em ơi Hà Nội phố, ta còn em mùi Hoàng Lan,ta còn em mùi hoa sữa...
Đúng là đã lâu lắm rồi,chưa gặp lại mùi hoa hoàng lan thủa nào xa xa lắm.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét