Trang

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014

Cà fê phố cổ.

Cà fê phố cổ.

Buổi tối đầu đông ở thị trấn Đồng Văn trời lạnh, cơm tối xong mới lệu rệu đi uống cà fê ngoài phố, vui thì đi chứ ở nhà tầm ấy đã lên giường rồi, hôm ấy không phải vào ngày cuối tuần, nên đa phần các quán đều vắng khách , đi dạo một hồi rồi chọn đúng cái quán có đông người ngồi, bước vào trong ấy, gọi một cốc, rồi chờ những giọt cà fê rơi.Bàn bên cạnh có mấy người đàn ông đang ngồi, họ uống cà fê sau khi mới uống rượu xong thì phải? Có một người già nhất, có nhẽ hơn mình mấy tuổi cười cười nói nói, sau đó tay ấy lên giọng hát mấy lần:
- Việt Nam trên đường chúng ta đi,nghe gió thổi…
Chắc tay ấy uống nhiều rượu ngô Lũng Cú quá nên quên? Líu lưỡi hát đến năm lần mà lần nào cũng dừng ở chữ ấy chữ gió thổi...
Ngồi nghe những người ấy hát mà không dám cười to:
- Thế hệ mình chỉ toàn hát những bài như thế lời và nhạc hồi ấy mới thanh tao khát vọng làm sao, chứ không hự hự hứ hứ như những bài hát lũ trẻ nó thích như bây giờ?
Đương miên man nghĩ về cái bài hát thời kháng chiến chống Mỹ ấy , chợt thấy một cô gái trẻ với hai người nữa đi đến, đoán hai người kia là cha mẹ cô ấy , có vẻ như họ cũng cùng đoàn mấy người kia thì phải?
Cô gái ấy nhẹ nhàng lướt qua chỗ mình ngồi và chọn một cái ghế ở bàn đối diện gần đấy,
có mùi nước hoa rất thơm, chả biết mùi nước hoa gì? thoang thoảng tỏa hương từ chỗ cô ấy ngồi. Ngó qua cô ấy một lúc, chợt nhận ra cô này để tóc dài, kiểu tóc mà các cô giáo sinh Sư phạm 2 vẫn để những năm 197x, mặt cô gái này,tròn tròn da trắng, vừa nhấp cà fê vừa cố lục trong trí nhớ, khuôn mặt này giống khuôn mặt của ai đó quen quen, nhất là nét cười kia..
- À mà phải ?
Cách đây mấy năm hình như có quen ai đó cũng trẻ và khuôn mặt cũng như thế kia? Có điều nàng không để tóc dài, thi thoảng nàng có viết về Hà Giang, và rượu ngô Lũng Cú và những mối tình thời con trẻ.
Lâu rồi không thấy nàng viết ?
Nhấp thêm ngụm cà fê rồi nhoẻn miệng cười với ý nghĩ của chính bản thân mình:
- Cơm áo gạo tiền nó nặng quá , kéo những mơ mộng lãng đãng của người ta từ trên cây tụt hẳn xuống gốc,chả buông ra để cho những mơ mộng ấy có cơ hội lên ngọn cây nữa.
Ngồi một lúc, lại lắng nghe tay say rượu bên kia vừa hát vừa cố nhớ cái câu hát sau cái chữ nghe gió thổi
Sau đó gọ cháu bán quán cà fê đến, thò tay vào trong túi lấy tiền ra trả rồi về, bước ra ngoài, kéo cái cổ áo lên cho đỡ lạnh ,vừa đi vừa lẩm bẩm nối câu hát của tay say rượu ngồi bàn bên:
- Nghe ấm lòng những khi đang dồn bước chân, mà vui sao chẳng nói lên lời.
Lúc sau, về đến phòng,chui vào chăn, trước khi thiếp đi mới cố dặn lòng mình rằng:
- Cầu cho đêm nay ngủ một giấc tới sáng, nếu có mơ thì đừng mơ tới cô gái có khuôn mặt tròn tròn trăng trắng tóc dài thơm nức mùi nước hoa, nhờ có may mắn mới được nhìn thấy lúc nãy ( trong khi uống cà fê ở phố cổ ) kia.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét