Chạy theo con đường tỉnh lộ cũ nối Văn Giang với Khoái Châu đoạn An Vĩ,Dạ Trạch hai bên đường có rất nhiều cây nhãn cổ thụ. Có nhiều cây nhãn to nhưng chắc họ sợ mưa bật gốc đốn bớt cành đi rồi,nhản lúc lỉu đi dọc đoạn đường mà chả thấy ai hái. Xưa có bài hát nói về cây trái " Miền nam em dừa nhiều,miền nam em dứa nhiều,miền nam em xoài thơm,miền nam em khoai bùi" cơ mà chả giầu được vì hoa với trái, các em gái miền tây vẫn bỏ quê đi lấy chồng Hàn Quốc,Đài Loan đấy thôi, Hải Hưng cũ đầy vải đầy nhãn mà vẫn chưa thấy giầu lên được.
------------
Vẫn xưa
Khi mới ở Sư đoàn xuống làm cán bộ đại đội, một buổi đầu giờ chiều lên tiểu đoàn họp giao ban, gặp một em gái người Hưng Yên lên đơn vị làm nốt giấy tờ xuất ngũ, em ấy đội cái nón trắng, áo sơ mi trắng quần lụa đen, cặp mắt đen như hạt nhãn trên khuôn mặt ửng hồng
Chỉ nhớ một giọng nói ngọt như tiếng đàn bầu:
- Anh bị hạt cơm nguội ở tay,thì lấy lá tía tô hoặc cúc tần sát vào là nó bay đi hết.
Mới thế mà mấy chục năm rồi.
Đứng lại ngó cây nhãn một hồi lâu rồi đi tiếp, có một ý nghĩ chợt lóe lên:
- Biết đâu cuối con đường đang đi kia,sẽ lại gặp khuôn mặt ửng hồng với cặp mắt đen như hạt nhãn năm nào?
Ừ biết đâu đấy? Đương là mùa nhãn cơ mà.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét