Chiều
cuối năm, gió vẫn lạnh nhưng giời hửng nắng, chạy từ làng Hà Vĩ về đến
cầu Thường Tín tới chỗ trường Cao Đẳng Sư Phạm Hà Tây,thấy khô khô họng,
có cái gì thiêu thiếu ở một chiều cuối năm, rẽ trái vào quán cà fê, gọi
một cốc cà fê nâu,rồi đặt chiếc Smart phone lên bàn, trước khi đặt
không quên mở một bài hát đã có sẵn ở trong đó:
-Sông Lô chiều cuối năm, bất chợt gặp câu hát từ bến sông xưa vọng lại, ai về qua bến Bình Ca.
Thì đấy mới qua sông, nhưng là đoạn cuối của sông Lô với sông Thao trên thượng nguồn, mấy mươi năm đi qua, có chiều cuối năm ở biên giới Cao Bằng, cũng có chiều cuối năm ở Nghĩa Hưng Nam Định,mới năm ngoái đây chiều cuối năm 2012 lại ở Mường La Sơn La.
Ngồi gần đấy có một cháu gái, áng chừng học cao đẳng sư phạm Hà Tây ra uống nước, giở cái máy Smartphone ra bấm bấm.
Tự nhiên cười.
Nhớ đến chuyện đọc ở đâu đó có anh bộ đội tên lửa viết thư cho cô giáo sinh khoa khóa, chuyện mấy cô giáo sinh nhà A7 khoa văn lên biên giới hát văn nghệ cho bộ đội ở đoàn Khánh Khê.
Ừ thì chả có kỷ niệm nào cả,thôi thì cuối năm ngồi đây cứ thử tưởng tượng ra một câu chuyện chả bao giờ có:
Có nhẽ như thế này:
Cuối năm, chàng sĩ quan trẻ được cấp trên cho nghỉ phép về thăm gia đình, ở một huyện phía nam của một tỉnh cánh lính vẫn đùa là gọi tép bằng tôm, về đến nhà, chàng ngó qua giàn mồng tơi nhìn sang nhà cô hàng xóm, bác gái bên ấy thấy cậu thập thò mới nói rằng em nó ở trường chưa về, cậu sĩ quan đạp xe đến cầu Thường Tín đến cổng nhờ bác bảo vệ nhắn tin vào cho cô bạn gái rồi ra quán cà fê ngồi đợi. Chàng ngồi nhìn những giọt cà fê rơi rồi nghĩ xem nên nói với cô gái ấy những gì?
Lúc sau.
Cô hàng xóm ra, nàng mặc cái quần lụa hơi loe ở ống, mặc áo sơ mi trắng, tóc dài xõa ngang vai, đôi mắt to thơ ngây.
Nàng hỏi:
- Vậy cái lưng anh sau buổi tập vượt rào vật cản đã đỡ chưa? Biên giới có lạnh lắm không?
Rồi nàng ngắm nhìn chàng, ánh mắt âu yếm.
Chàng sĩ quan mà chúng ta tưởng tượng kia, thì chỉ mới gặp ánh mắt của nàng thì đã quên khuấy phải nói phải kể những gì,và dường như chữa thẹn,chàng nói khẽ với người chủ quán mở cuốn băng cát sét có những ca từ của bài hát nói về con sông cuối năm vào mùa đông ở địa đầu tổi quốc.
Họ cùng ngồi đấy,uống cà fê tay nắm tay nhau, rồi họ ngắm con đường quốc lộ chạy qua cửa quán.
Ngoài đường,gió lạnh có những người con trai con gái mặc ấm bịt mồm bịt mũi,đèo con về thăm quê, bên cạnh con đường trên cái cột đèn có những khẩu hiệu bằng lụa đỏ dán chữ vàng chúc mừng năm mới,cũng giống như tại thời điểm này : THỜI KHẮC CUỐI CÙNG CỦA NĂM 2013
Chà!
Lãng đãng chiều cuối năm của tuổi già chỉ toàn là Hoài Niệm, chả có tý ty gì của tương lai như cái mầu đỏ tươi,phơi phới của những khẩu hiệu mà họ đã treo ở hai bên đường cả.


-Sông Lô chiều cuối năm, bất chợt gặp câu hát từ bến sông xưa vọng lại, ai về qua bến Bình Ca.
Thì đấy mới qua sông, nhưng là đoạn cuối của sông Lô với sông Thao trên thượng nguồn, mấy mươi năm đi qua, có chiều cuối năm ở biên giới Cao Bằng, cũng có chiều cuối năm ở Nghĩa Hưng Nam Định,mới năm ngoái đây chiều cuối năm 2012 lại ở Mường La Sơn La.
Ngồi gần đấy có một cháu gái, áng chừng học cao đẳng sư phạm Hà Tây ra uống nước, giở cái máy Smartphone ra bấm bấm.
Tự nhiên cười.
Nhớ đến chuyện đọc ở đâu đó có anh bộ đội tên lửa viết thư cho cô giáo sinh khoa khóa, chuyện mấy cô giáo sinh nhà A7 khoa văn lên biên giới hát văn nghệ cho bộ đội ở đoàn Khánh Khê.
Ừ thì chả có kỷ niệm nào cả,thôi thì cuối năm ngồi đây cứ thử tưởng tượng ra một câu chuyện chả bao giờ có:
Có nhẽ như thế này:
Cuối năm, chàng sĩ quan trẻ được cấp trên cho nghỉ phép về thăm gia đình, ở một huyện phía nam của một tỉnh cánh lính vẫn đùa là gọi tép bằng tôm, về đến nhà, chàng ngó qua giàn mồng tơi nhìn sang nhà cô hàng xóm, bác gái bên ấy thấy cậu thập thò mới nói rằng em nó ở trường chưa về, cậu sĩ quan đạp xe đến cầu Thường Tín đến cổng nhờ bác bảo vệ nhắn tin vào cho cô bạn gái rồi ra quán cà fê ngồi đợi. Chàng ngồi nhìn những giọt cà fê rơi rồi nghĩ xem nên nói với cô gái ấy những gì?
Lúc sau.
Cô hàng xóm ra, nàng mặc cái quần lụa hơi loe ở ống, mặc áo sơ mi trắng, tóc dài xõa ngang vai, đôi mắt to thơ ngây.
Nàng hỏi:
- Vậy cái lưng anh sau buổi tập vượt rào vật cản đã đỡ chưa? Biên giới có lạnh lắm không?
Rồi nàng ngắm nhìn chàng, ánh mắt âu yếm.
Chàng sĩ quan mà chúng ta tưởng tượng kia, thì chỉ mới gặp ánh mắt của nàng thì đã quên khuấy phải nói phải kể những gì,và dường như chữa thẹn,chàng nói khẽ với người chủ quán mở cuốn băng cát sét có những ca từ của bài hát nói về con sông cuối năm vào mùa đông ở địa đầu tổi quốc.
Họ cùng ngồi đấy,uống cà fê tay nắm tay nhau, rồi họ ngắm con đường quốc lộ chạy qua cửa quán.
Ngoài đường,gió lạnh có những người con trai con gái mặc ấm bịt mồm bịt mũi,đèo con về thăm quê, bên cạnh con đường trên cái cột đèn có những khẩu hiệu bằng lụa đỏ dán chữ vàng chúc mừng năm mới,cũng giống như tại thời điểm này : THỜI KHẮC CUỐI CÙNG CỦA NĂM 2013
Chà!
Lãng đãng chiều cuối năm của tuổi già chỉ toàn là Hoài Niệm, chả có tý ty gì của tương lai như cái mầu đỏ tươi,phơi phới của những khẩu hiệu mà họ đã treo ở hai bên đường cả.




Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét