Sáng
hẳn, biết thế vì nhìn thấy cái rèm cửa sang sáng, đã sang năm 2014 rồi,
giơ cái máy để đầu giường lên đọc mới biết đêm qua họ bắn pháo hoa.đọc
được lời chúc của nàng cho mọi bạn bè trên FB
Tầm này năm ngoái trên Sơn La, đầu năm 2013 nhớ đến mấy bài thơ xuân của Tố Hữu khi nhìn cành táo ven một ngôi nhà sàn trên đường vào bản. Cũng hy vọng, cũng ấp ủ,cũng chờ đợi, đến cuối năm chửa thấy gì thì cận cuối năm làm một trận liệt giường liệt chiếu.Thế mới biết chả có gì đoán trước được, mọi hôm vẫn dậy 5 h sáng, xuống chợ, đánh răng rửa mặt,nhét ví vào đít rồi lên đường.
Lần này vẫn thế như ma làm, cúi xuống một cái thế là rắc. Nằm trên giường, chân tay đạp quầy quậy,miệng leo lẻo nhưng bán thân bất toại mới bảo con:
- Thì trước khi chết ai cũng thế này con ạ.
Mấy ngày với thuốc,với ngải cứu, với đèn hồng ngoại, thế giới tồn tại là trong cái rèm cửa, sống cũng như là đã chết.
Ngày cuối năm, buổi sáng cố vùng dậy ra đường mới thấm cái câu lúc còn sống bố vẫn nói " Cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui.."
Tối về cơm xong, nghỉ sớm.
Mở mắt ra năm 2014 đã đến rồi.
Ta chờ đợi ở những gì trong năm 2014 nhỉ?
Thôi chả chờ gì nữa, biết thế đếch nào được mà đeo kính viễn nhìn về tương lai?
Ngắn và thực tế thôi vậy:
- Có thể là một cốc cà fê nâu nóng ngồi với một người mới quen, cũng có thể là bữa nhờn mép trong quán "Cháo lòng" ở Hacinco mà ai đó đã có nhã ý rủ?
Ừ thôi mắt mờ chân chậm, cứ như coi đến chợ phiên vào đúng tầm chiều:
- Trong cái chợ lèo tèo đã vãn người, đâu đó còn mấy miếng thịt bạc nhạc trên những phản thịt của mấy mẹ nạ dòng, mẹt bánh đúc đã nguội của người bán đã hết thời xuân sắc, thôi thì những thứ ấy vẫn hợp với mình, một người đã bước qua phía bên kia của cuộc đời, ử chỉ là như thế thôi, cũng đủ để đón chào năm mới 2014 rồi.

Tầm này năm ngoái trên Sơn La, đầu năm 2013 nhớ đến mấy bài thơ xuân của Tố Hữu khi nhìn cành táo ven một ngôi nhà sàn trên đường vào bản. Cũng hy vọng, cũng ấp ủ,cũng chờ đợi, đến cuối năm chửa thấy gì thì cận cuối năm làm một trận liệt giường liệt chiếu.Thế mới biết chả có gì đoán trước được, mọi hôm vẫn dậy 5 h sáng, xuống chợ, đánh răng rửa mặt,nhét ví vào đít rồi lên đường.
Lần này vẫn thế như ma làm, cúi xuống một cái thế là rắc. Nằm trên giường, chân tay đạp quầy quậy,miệng leo lẻo nhưng bán thân bất toại mới bảo con:
- Thì trước khi chết ai cũng thế này con ạ.
Mấy ngày với thuốc,với ngải cứu, với đèn hồng ngoại, thế giới tồn tại là trong cái rèm cửa, sống cũng như là đã chết.
Ngày cuối năm, buổi sáng cố vùng dậy ra đường mới thấm cái câu lúc còn sống bố vẫn nói " Cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui.."
Tối về cơm xong, nghỉ sớm.
Mở mắt ra năm 2014 đã đến rồi.
Ta chờ đợi ở những gì trong năm 2014 nhỉ?
Thôi chả chờ gì nữa, biết thế đếch nào được mà đeo kính viễn nhìn về tương lai?
Ngắn và thực tế thôi vậy:
- Có thể là một cốc cà fê nâu nóng ngồi với một người mới quen, cũng có thể là bữa nhờn mép trong quán "Cháo lòng" ở Hacinco mà ai đó đã có nhã ý rủ?
Ừ thôi mắt mờ chân chậm, cứ như coi đến chợ phiên vào đúng tầm chiều:
- Trong cái chợ lèo tèo đã vãn người, đâu đó còn mấy miếng thịt bạc nhạc trên những phản thịt của mấy mẹ nạ dòng, mẹt bánh đúc đã nguội của người bán đã hết thời xuân sắc, thôi thì những thứ ấy vẫn hợp với mình, một người đã bước qua phía bên kia của cuộc đời, ử chỉ là như thế thôi, cũng đủ để đón chào năm mới 2014 rồi.



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét