Trang

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Chỉ là chút suy tư viết vào ngày 7/1 ( Nhưng mà không phải là của năm 1979)

Vẫn nhớ.
những năm ấy buổi tối ở Thành phố HCM, trên những tụ điểm ca nhạc công cộng hoặc trên loa truyền thanh treo trên phố người ta hay mở nhạc bài " Ngày mai anh lên đường" có câu kết là " Như hoa phong lan chờ đợi,mưa gió không phai tàn,ngày về nhụy hoa ngát hương, anh ơi em lại đón anh về" dành cho những người con của thành phố đi chiến trường chống quân Khơ me đỏ
Thời ấy ra phố, đi một đoạn đường lại gặp cái bảng trên đó có mấy chữ viết bằng phấn trắng nguyệch ngoạc " Ở đây nhận xay bo bo" lính Bắc vào chả biết bo bo là gì mới tới tận nơi xem " Bo bo là cái tên dân miền nam gọi "mỳ mạch" một loại hạt mà các nước viện trợ cho ta ăn hồi đó" giờ bọn trẻ chả biết bo bo là gì, nhưng nói cho dễ hiểu là một loại hạt bên tây dùng làm thức ăn để chăn nuôi, còn ta mang về cho người ăn, nấu như nấu cơm, nhai đau răng lắm, nhai kỹ mới thấy ngọt, bo bo hồi ấy mà ăn sáng thì mỗi người được một bát,rưới tý nước muối có tý mầu nâu của đường đun cháy.
Ngày 7/1/1979 ta giải phóng Căm Pu Chia nhưng phải tối hôm ấy,và ngày hôm sau báo chí mới đăng tin. Ở Vĩnh Yên trong trường Đại học kỹ thuật quân sự khu 125 nhà ngoài cánh học viên sĩ quan lúc đó có khóa 9,khóa 10,khóa 11 vỗ tay hò hét vang trời,mừng giải phóng và mừng đỡ chết chóc.
Mấy năm sau, bố sang Pnôngpênh dạy đại học Y Khoa bên đó, ở khách sạn A 40.
Lúc về nước bố bảo:
- Sang Căm Pu Chia tổng kết lại thấy dân bên đó có mấy cái nhất là Tàn bạo, Dâm đãng và Tráo trở.
Nghe bố nói thì cũng ừ, thì đấy thôi:
- Nó tự tay giết chết gần 2 triệu người của nó, tráo trở thì đấy, trước nó là bạn sau nó đem quân uýnh mình.
Sau ngày 7/1/1979 quân ta cũng chả vui được lâu, nghe thời sự Trung Quốc cho quân áp sát biên giới phía bắc , sau tết nó đánh thật, ông anh họ lúc bấy giờ ở tiểu đoàn công binh trung đoàn 246 sư đoàn 346 ở Cao Bằng, đúng hôm 17/2 bị Tàu tập kích , cả tiểu đoàn chạy như vỡ trận.
Rồi là những năm tháng lo âu và đói kém tiếp theo.
Nay.
Sau 35 năm kể từ ngày 7.1.1979 đọc tin trên đài báo nói ta tổ chức kỷ niệm to phết, rưng rưng nhớ ngày đấy
Rồi ngậm ngùi:
-Sau 35 năm đã no hơn, nhưng vẫn còn khó khăn lắm, thanh niên học xong lớp 12 không phải đi bộ đội nhiều như ngày xưa nữa, nhưng bây giờ nền kinh tế suy thoái, có những đứa có mảnh bằng tốt nghiệp đại học đến mấy năm rồi mà vẫn chửa có thể tự nuôi sống bản thân mình.
Thế đấy.
Chả chắc sống thêm được 35 năm nữa, nhưng liệu đến ngày đó :
- Ngoài đường, trong nhà , đâu đó còn có những kỹ sư thất nghiệp không nhỉ?

1 nhận xét:

  1. Bác Cựu kính mến! Ong đọc và chia sẻ với anh,nhớ lại những năm tháng cũ ...và buồn nhưng chút thôi nhé!
    Con gái đi làm rồi mà,lần trước anh nói thế mà.

    Trả lờiXóa