Tại thị trấn tỉnh nọ có tên là Phủ Khoái, trong một ngôi nhà còm cõi nằm ngay cạnh tỉnh lộ nối từ Văn Giang đi Kim Động, trong ấy gần trưa có một tay người cù rù, nho nhỏ, mặc bộ quần áo mầu cỏ úa sờn đầu úp cái mũ dạ ngồi trên cái giường bằng tre ọp ẹp,chúi mũi vào xem tờ báo lão mới mua.
Ai mới lần đầu nhìn lão có nhẽ đương uống nước phải phì cười, mặt hắn nhỏ đến nỗi cái kính viễn có bề rộng bằng hai ngón tay rưỡi đã che hết gần hết khuôn mặt rồi, nếu không có cái mái tóc bạc với khuôn mặt nhăn nhúm vì thời gian ai cũng bảo đó là đứa thiếu nhi mặc quần áo của người nhớn.
Tờ báo lão xem là một tờ báo giấy, mua ở bưu điện thị trấn, trên tờ báo ấy có rất nhiều ảnh chụp màu mè mô tả về trận bão số 10 tiếng tây gọi là U típ ( mà chả biết u típ dịch sang ta là cái gì?) lão ngắm cái cột truyền hình đổ, những khuôn mặt thẫn thờ, tin về tay giám đốc sở Công Thương Nghệ An chết vì lũ đi cứu trợ..đăng đắng lòng lão bảo thằng cháu đương ngồi bên cạnh:
- Cháu mở trang Fây con bác, nó lập cho bác và uýnh vào đấy mấy chữ như này cho bác "Sau bao,buoi trua huyen Khoai doc tin chi thay nuoc mat tran day nhu nuoc lut.."
Lúc sau thằng cháu mở Fây ra báo:
- Bác ơi có người bảo bác nói điêu kia?
Lão nghĩ bụng:
- Thằng đấy mắt mũi ra sao mờ mấy chữ Sau bão,buổi trưa huyện Khoái đọc tin chỉ thấy nước mắt tràn đầy như nước lũ..? Nó vô cảm với nỗi đau thường nhật thật,may nó chỉ là thiếu tá quèn, chứ nó mà làm đến cỡ ông này ông kia thì dân nhờ thế chó nào vào nó được nữa?
Thôi chả chấp,cái đứa hậu sinh cũng sắp về hưu..
Rồi lão với thằng cháu dọn mâm cơm ra ăn.
Bữa cơm có đĩa cá rô rán,loại mới câu ở ngoài đồng sau mưa thật là ngon, cũng đĩa cá này xưa lão xơi cả đầu lẫn đuôi.
Lão chầm chậm gắp một con cho vào mồm nhai
- Sạn quá, đầu đuôi không ăn được
Dừng bát lão lấy cái tay sờ vào hai hàm răng đương lung lay sắp rụng, nghĩ đến món ăn mà lão thích ngày xưa giờ chỉ xơi được hai cái lườn be bé..
Đã không xơi được, lại còn vương vấn chút bực mình vì cái lời còm đêu đểu trên trên Fây nãy nói nước mắt của người dân vùng lũ sau bão là điêu
Lão chép miệng:
- Gớm đến con cá rô bé tý thế kia còn khác ngày xưa nữa là con người ? Xã hội thay đổi nhanh đến mức mình sống trong lòng nó mà cũng còn chả nhận ra...
Chán.
Cơ mà cứ phải sống đến lúc xuống lỗ,chứ biết làm thế nào?

Bác Cựu! Để em chụp bữa cơm của em bác chán hẳn nhá! Bát cưm trắng với lọ muối vừng nhạt ấy.
Trả lờiXóaAnh vẫn là người nhiệt tình tốt bụng hiếm có.