Trên đò mọi người im lặng, kể cả vợ chồng người chèo đò cũng thế? Nghe còn nghe được tiếng mái chèo quạt dưới nước.
Ban ngày người đi đò đứng tụm lại, người chèo đò bên kia sông thấy đông thì sang, đến đêm hoặc sáng sớm muốn sang sông,giơ cái đèn chai lên,hai tay bụm miệng:
- Ới đò,đò ơi...
Chả biết tên vợ chồng người lái đò là ai cả...
Vẫn xưa
Trên bến đò có chiếc quán nhỏ,một bà cụ già, thảng qua là người phụ nữ trung niên,ngồi bên chiếc chõng tre trên ấy bầy tích nước vối ủ trong giỏ, mấy thanh kẹo lạc,kẹo gôm,bánh rán trong những chiếc lọ thủy tinh..
Vào buổi chợ thường là ngày 5,10,15 bên bến đò ấy có gánh bánh đúc riêu cua mà người bán là một thiếu phụ,áo nâu,tóc vấn khăn, mắt đen láy,nhai trầu bỏm bẻm...
Gánh hàng bánh đúc riêu ấy đông người đi chợ lúc chờ đò xúm vào ăn
Đôi khi chỉ ngắm những em thanh nữ,áo pô pơ lin trắng,quần xa tanh đen,ngồi xổm ăn, sau đó với tay lên chiếc cặp ba lá trên đầu,nơi ấy cặp một hai tờ tiền một hai đồng bạc được gấp nhỏ cài như cái nơ trên mái tóc trả tiền mà không ăn cũng đã thấy no rồi.
Lạ thế
Đọc truyện Xú Vơ Nia của Nam Cao,nghe ông ấy kể cái cô Tơ người yêu cậu Hàn bán chiếc khăn tay để ăn bánh đúc riêu..lại nhớ đến cảnh mình đứng ngắm những cô thanh nữ ngồi xì xoạp bên bến đò năm nào...
Xưa
Mỗi lần về phép, chờ đò, gỡ chiếc ba lô để xuống chân, lấy cái mũ cối quạt quạt,vừa quạt vừa tưởng tượng nét mặt mừng rỡ của mẹ già, cặp mắt đen láy của cô hàng xóm lâu lâu chưa gặp.
Đò xưa là như thế...
Đang ngẩn ngơ trên bến đò ngoài bãi,em nhắn:
- Sao hôm nay chửa viết gì?
Ừ đi tìm nét xưa trên bến đò hiện tại đang đi, nào có phải dễ, cảnh đấy bến đò đấy nhưng khác xưa rồi...
Quay lên đê trở về với hiện tại.
-Còn ai nữa,có lúc nào hồi tưởng về nét xưa giống như mình bây giờ không đây?







Nhà cô bạn em ở Hưng Yên nên em cũng qua bến đò Vườn Chuối này mấy lần rồi, mà lần gần đây nhất vừa mới vài tháng trước. Anh viết hay quá.
Trả lờiXóa